Tôi từng tin rằng mình là người bị bỏ lại sau các cuộc tình, rằng người cũ vô tâm, phản bội, thay đổi. Nhưng sau khi xem phim “Sex Education”, tôi nhìn lại và nhận ra: đôi khi, thứ khiến tôi tổn thương nhất không phải là họ mà chính là do tôi chưa từng hiểu mình, chưa từng học cách yêu đúng. Đó chính là sai lầm của tôi khi yêu.
Xem phim “Sex Education” khiến tôi đặt câu hỏi về chính mình
Tôi nhớ mãi cảnh Otis lặng lẽ đọc thư của Maeve gửi cho mình ở tập cuối của series phim “Sex Education”. Cuối cùng, Maeve đã quyết định quay trở lại Mỹ để du học. Còn Otis ở lại Anh. Hai người vì thế mà chia tay. Cuộc chia tay của họ không có lời tạm biệt, cũng không gặp mặt mà chỉ có một bức thư.
Otis ngồi đó, đọc thư trong im lặng. Cậu không khóc, không đập phá. Nhưng ánh mắt cậu chùng xuống, đôi tay siết lại. Tôi nhìn thấy ở đó nỗi buồn của một người hiểu rằng tình yêu đôi khi không đủ để giữ ai đó ở lại. Tôi bật khóc. Vì tôi đã từng như thế.

Nhân vật Otis và Maeve trong phim “Sex Education” (Ảnh minh họa)
Tôi đã từng trách những người cũ rời đi mà không cho tôi cơ hội. Nhưng giờ, tôi phải tự hỏi: Tôi có từng giữ họ lại không? Tôi có thật sự sẵn sàng để yêu ai đó hay tôi chỉ yêu để lấp đầy những điều trống rỗng trong mình?
Tôi từng yêu theo bản năng và tưởng đó là yêu thật
Tôi đã trải qua ba mối tình và thật lạ, lần nào tôi cũng nghĩ mình là nạn nhân của người kia.
Mối tình đầu tiên là khi tôi 21 tuổi. Anh là một người tử tế, nhẹ nhàng. Nhưng tôi lại là người luôn tự ti, luôn nghĩ mình không đủ xinh, không đủ thông minh, không đủ để anh yêu lâu dài. Tôi không bao giờ hỏi rằng anh thật sự nghĩ gì. Tôi chỉ lặng lẽ lo sợ. Và rồi một ngày, đúng như điều tôi luôn sợ hãi, anh nói chia tay. Nhưng giờ đây, sau khi xem hết bộ phim “Sex Education”, tôi nhìn lại và nhận ra, hóa ra người rời đi trước là tôi. Chỉ là tôi rút lui trong im lặng, bằng nỗi sợ không xứng đáng được yêu.
Mối tình thứ hai đến với tôi sau đó chỉ vài tháng. Tôi bắt đầu mối quan hệ đó rất nhanh, chỉ để “quên người yêu cũ”. Bạn trai mới của tôi là người vui tính, ấm áp, nhưng tôi chưa sẵn sàng. Tôi cố yêu, cố vui, cố chứng tỏ mình đã vượt qua. Nhưng không lâu sau, anh chia tay tôi. Lý do chỉ vỏn vẹn: “Con tim em không thuộc về anh”. Và anh nói đúng. Tôi ở bên anh nhưng lòng tôi vẫn chất đầy hoài niệm về người cũ.
Mối tình thứ ba, tưởng chừng là sâu đậm nhất, nhưng lại khiến tôi thấy rõ những bất an trong mình lớn đến mức nào. Tôi liên tục nhắn tin, lo lắng khi anh trả lời chậm. Tôi ghen khi anh đi công tác cùng đồng nghiệp nữ, tôi giận nếu anh đi chơi mà không nói trước với tôi. Tôi đòi hỏi, kiểm soát và gọi đó là “yêu sâu đậm”. Cuối cùng, anh bảo tôi “khiến mọi thứ trở nên mệt mỏi”.
Tình yêu không sai, nhưng tôi đã sai ở cách yêu
Tôi từng nghĩ mình đã yêu hết lòng. Nhưng thật ra, tôi yêu bằng nỗi sợ: sợ không được yêu lại, sợ bị thay thế, sợ không đủ tốt. Và tôi không phải là người duy nhất như vậy.
Otis cũng từng yêu Maeve bằng cách đó. Lo lắng. Rụt rè. Không dám nói thật cảm xúc. Không dám giữ người mình yêu. Maeve thì mạnh mẽ, quyết đoán nhưng cũng không giỏi chia sẻ. Cả hai đều yêu nhưng chưa đủ trưởng thành để yêu đúng.

Xem hết phim “Sex Education”, tôi nhận ra mình đã yêu sai cách (Ảnh minh họa)
Các nhà tâm lý học gọi đó là Self-Sabotaging. Chuyên trang Very Well Mind định nghĩa Self-Sabotaging là tự phá hủy mối quan hệ của mình bằng cách có các hành vi cố ý hoặc vô ý, khiến “nửa kia” tìm cách thoát khỏi mối quan hệ. Các hành vi dẫn tới phá hủy mối quan hệ thường bắt nguồn từ các vấn đề về lòng tin, trải nghiệm trong quá khứ hoặc cách xử lý kém trong các tình huống.
Tôi đã từng có những hành vi như vậy. Tôi nhận ra mình không yêu sai người mà chỉ là tôi đã phạm một sai lầm khi yêu: yêu sai cách khi chưa hiểu chính mình.
Xem xong phim “Sex Education”, tôi không còn muốn trách người cũ nữa. Họ, giống như tôi, cũng chỉ đang học cách yêu. Tôi bắt đầu học lại, học cách nhận ra cảm xúc của chính mình, học cách không yêu chỉ vì trống rỗng, học cách đặt ranh giới và học cách không kiểm soát. Bởi tình yêu là để tin tưởng, không phải để giam giữ. Và thật may, tình yêu là thứ ta có thể học lại, miễn là ta đủ can đảm để nhìn vào bên trong.